VƯƠN LÊN từ NGHỊCH CẢNH - Blog Trần Hiếu - Mãi mãi tinh thần phụng sự

Header Ads

VƯƠN LÊN từ NGHỊCH CẢNH

Dành cho những bạn đang cảm thấy tự ti về bản thân.

Trong hình ảnh có thể có: bầu trời, đám mây, cây, ngoài trời và thiên nhiên

Vài ngày trước mình có nhận được tin nhắn của một bạn, xin được phép không nêu tên, cậu ở tận miền Trung. Cậu cũng đang khởi nghiệp và có đọc vài bài viết của Vịt. Hiện cậu đang làm nghề bán phụ tùng xe máy, năm nay bạn cũng 24 tuổi, trước đây hai năm cậu chạy xe ôm ở một bến xe. Bạn nói rằng bạn mơ ước làm giàu, không phải vì cho bạn mà để có cơ hội giúp đỡ nơi đã đã dung dưỡng cậu từ khi cậu chỉ vài tháng tuổi. Đó là một trại trẻ mồ côi.
Chuyện của cậu buồn lắm, và có lẽ thế nó khiến cậu trở thành một người sống nội tâm và luôn tự ti với bản thân. Ngay cả chuyện cậu khát khao có một công việc thu nhập cao hơn và tìm một hướng đi sáng hơn để có một tương lai tốt đẹp cậu không dám nói với ai vì cậu luôn sợ.
Cậu sợ người ta khinh khi cậu là đúa trẻ mồ côi, cậu sợ người ta cười cợt ước mơ của cậu vì cậu còn chưa học xong lớp 9, cậu sợ sẽ là viển vông vì bản thân đang lo ăn từng bữa Vì cậu không có gì nổi bật về ngoại hình, trình độ và cả sự hoạt bát. Sự tự ti luôn khiến cậu thành người ít nói, đầm tính và ít giao du.
Cậu kể so đi, so lại, em chẳng có tí tố chất nào anh ạ. Nhưng em lại hay được mọi người quý là tính em hiền lành và không tham cái gì của ai.
Hồi nhỏ còn đi bán mấy đồ làm bằng tay ở các bến xe, nhiều người thấy em tội cho tiền nhưng không mua đồ. Em không nhận, có người bảo em dối còn sĩ, có người bảo em dại. Nhưng em vẫn không nhận. Lúc đó em ý thức được là mình là người bán đòi chứ không phải người ăn xin. Nhờ vậy em cũng được nhiều người thương rồi chỉ cho việc làm thêm.
Em chạy xe ôm được 4 năm, cái xe có được là nhờ tiền em bòn mót, tích góp cộng thêm mấy cô, mấy chú ủng hộ thêm mới có được. Dù là xe Tàu thôi nhưng nó lại có duyên với khách lắm. Em chạy ngày cũng khá, những lúc rảnh em hay lăng xăng giúp mấy chua trong xóm việc vặt, ai nhờ gì em giúp nấy, có khi đi ngang qua thấy họ đang làm em cũng sắn tay vào làm chả cần ai gọi, em thấy như vậy vui lắm, các cô, các chu quý mình hơn coi như con trong nhà. Có gì ngon cũng để dành, vui nhất là có bữa hai ba nhà dành nhau kêu em về ăn cơm. Em vui mà rớt nước mắt. Số mình khi ông được cha mẹ thương mà được người dưng đùm bọc.
Trẻ con trong xóm quý em lắm vì em hay chơi với tụi nó lại không to tiếng, băt nạt đứa nào. Hễ ngày chiều nào không thấy em ra chơi là chúng đi cùng chợ để kiếm, chúng bảo không có em buồn lắm. Vô tình em thành đại ca của chúng nó, có chúng nó chơi chung cũng vui, em đỡ phải lủi thủi một mình.
Cũng vì em mến bọn trẻ như vậy mà một cơ may đã đến giúp em có một cơ hội mới. Hai năm trước đang trong bến xe thì có một cặp vợ chồng nhìn rất sang trọng hớt ha hớt hải đi tìm con. Xe của họ bị hư gần đó, ông chồng cần đi họp gấp nên bắt Taxi đi còn bà vợ ở lại giữ con và chờ xe sửa xong.
Chả biết loay hoay thế nào, đứa trẻ hiếu động đó chạy đi đâu mất, bà vợ hoảng hốt gọi chồng về đi kiếm, họ chạy tứ tán kiếm mãi chả thấy. Thấy tội quá em mới đi kiếm giúp. Mất mấy tiếng đồng hồ không thấy, vợ chồng người đó đã nghĩ đến chuyện đứa bé bị bắt cóc. Bà vợ khóc lên khóc xuống muốn sỉu, còn ông chồng đòi chạy đi báo công an. Lúc đó em còn cách duy nhất huy động hết đám trẻ trong xóm đi kiếm. Mấy tiếng trời, vừa mệt, vừa đói vậy mà mấy đứa nhóc vẫn nhiệt tình kiếm.
Cũng may là sau đó, biệt đội nhí cũng kiếm ra. Hoá ra cu cậu bám theo chu bán bong bóng đi lạc mẹ lúc nào không hay, đến khi chú bong bóng phát hiện ra có cậu nhóc bám theo mình thì cũng đã xa lắc, xa lơ. Hỏi thì cậu bé chỉ nói được tên bố mẹ. Vậy là chú đành giữ cậu bé đứng chờ xem có ai tới nhận, không nữa thì giao lại cho công an.
Sau lần đó vợ chồng chú rất quý em, cứ đi ngang qua là ghé cho đồ và kêu em về làm. Mất ba tháng em không dám nhận, các cô các chú ở bến xe khuyên mãi nhưng em nghĩ, mình giúp kiếm con họ là việc tốt chứ đâu phải để được trả ơn. Lần thứ tư cô chú ghé, nói là đang cần người tin tưởng được để giúp cô chú chứ không phải trả ơn. Vậy là em theo cô chú về.
Giờ cũng được hai năm, vẫn làm cho cô chú và đã mở được một của hàng bán phụ tùng xe máy. Thu nhập cũng khá, em đang gom tiền mở thêm của hàng nữa cho mấy đứa trong trại mồ côi lên bán. Em chưa giàu có gì nhưng cũng phần nào làm được điều em mơ ước, có một việc làm tốt, lo công việc cho mấy đứa em và hàng tháng cũng gửi về trại trẻ được ít đồng đỡ đần các bà, các mẹ.
Câu chuyện của cậu thật xúc động, con người của cậu thật đáng trân trọng. Câu cuối cậu nhắn cho tôi: em thấy cuộc sống công bằng lắm anh ạ. Em không có cha mẹ nhưng lại được mọi người thương coi như con đẻ, em không có anh em ruột thịt nhưng lại được mọi người thương con hơn ruột thịt, em không có gia đình nhưng giờ đây em đã có một mái ấm.
Em không còn buồn, không còn tự ti đâu anh ạ. Em sẽ cố gắng hơn để không phụ ơn những người đã yêu thương và giúp đỡ mình.
Nếu bạn còn thấy tự ti, mong rằng câu chuyện của cậu bạn này sẽ mang cho bạn chút động lực và tự tin.
Vịt tri kỷ - thành viên khởi nghiệp Việt Nam

Không có nhận xét nào