CHUYỆN SỐNG THỬ - Blog Trần Hiếu - Mãi mãi tinh thần phụng sự

Header Ads

CHUYỆN SỐNG THỬ

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang đứng

Chuyện sống thử ở VN giờ chả ai bàn nữa, nó đã được bàn từ cả chục năm trước, giờ có khuyên nên hay không nên chả ai đâu mà nghe. Nói ra thiên hạ chủi cho là thích lo chuyện bao đồng.
Thực ra tớ chả dỗi hơi bàn về chuyện đó, và cũng chả có tư cách gì mà bàn. Vịt tôi nhớ Mỗi lần đi khám răng mấy ông nha sĩ cứ dặn. Cách tốt nhất để giữ răng khoẻ và khong bị hỏng là đừng bao giờ chõ mỏ vào chuỵn người khác
Lần đầu vịt tôi còn ú ớ chưa hiểu. Ông bảo : Mày sía mỏ vào có ngày nó đấm cho gẫy răng lúc đó chỉ có nước tròng răng giả thôi con ạ. Bởi vậy các bác có cho kẹo em chả dám bàn chuyện thiên hạ.
Ơ thế sống thử không phải chuyện ấy hả, thế là chuyện gì. Dạ xin thưa là chuyện sống thử với nghề. Hôm nay em chỉ kể chuyện mấy thằng bạn của em Thử kinh doanh.
Không phải là một thằng mà mấy thằng luôn, một ngày chả biết lý do gì, em đoán chắc tại trào lưu khởi ngjieepj mà bọn nó thằng làm CTY, thằng làm nhà nước quyết định kéo nhau đi khởi nghiệp.
Chả biết các bố nghĩ thế nào về hai chữ khởi nghiệp với kinh doanh mà tò tò sang nhà em tâm sự. Đợt này tao thử khởi nghiệp kinh doanh.
Thôi chết rồi, lại được tiêm nhiễm ở đâu mấy cái từ rỗng tuyếch rỗng toác ấy về rồi nổi máu anh hùng rồi, chắc muốn có tí vai vế với thiên hạ và không muốn mình đứng ngoài thế cuộc đây. Gớm, nhiều thằng cứ tinh tướng thế đấy, biết mịa gì mà cứ vỗ ngực thình thịch xong bảo em kinh doanh, em khởi nghiệp. Bán hàng còn không xong.
Nghe cái câu: tao thử khởi nghiệp kinh doanh. Chưa cần nghe nói tiếp là em biết bọn này rồi chả đi đến đâu. Cái này là em nói thật các bác ạ. Em chúa ghét cái đám làm việc với thái độ " thử". Cái thái độ kiểu " xìu xìu, ởn ởn", được chăng hay chớ.
Em hỏi lại: thế thử kinh doanh là tụi mày thử cái gì?
Bọn nó hình như chưa hiểu em hỏi đểu: thật thà trình bày, thì tao ra chợ đầu mối lấy hàng về bán. Hoa quả lấy chợ Thủ Đức, quần Áo lấy chợ An Đông, mấy đồ lặt vặt khác lấy chợ Kim Biên. Tao thuê cái mặt bằng, bán cả trên fb, zalo.
Ồ, nghe hoàn hảo đấy, em lại đá xéo. Bọn nó tưởng em khen thế là cứ vẫy đuôi tít mù cả lên. Này, thế bọn mày tính bán cho ai, mà liệu bán được không?
Cái thằng hỏi lạ: thì cứ thử đi đã, đem ra phía trước trải ra, ngồi bán, bán giá rẻ tí, người ta thấy rẻ chả xà vào mua à, còn FB cứ up hình đăng lên thôi. Tao thấy bọn nó làm ầm ầm đây thôi.
Em định hỏi thế mày có thấy thằng nào ban có lãi theo kiểu như tụi mày nói chưa nhưng thôi. Bọn nó còn đang say sưa với ý tưởng buôn bán vĩ đại nên nói chỉ tổ cãi nhau. Kệ bọn nó làm, lỗ mới trắng mắt ra.
Cái đám làm thử sĩ diện nó to như mả bố thằng ăn mày ấy. Việc giữ sĩ diện quan trọng hơn việc mất tiền. Thà chịu lỗ, mang về ăn chứ không dám vác mặt đi chào hàng, có đi chào thì một cái lắc đầu, hai cái lạc đầu là đã bỏ về rồi đứng chửi đổng. Mẹ cái bọn khinh người, éo mua thì thôi cứ vặn tới vặn lui. Ông éo cần cái lũ chúng mày. Ừ vì ông không cần họ nên ông chỉ có nước mang về ăn, đến người nhà cũng chả dám cho vì lại sĩ diện, sợ bị chọc quê
Cái sĩ diện to lắm, có lần bán cả tháng không được lẳng lặng mang cho mấy chỗ từ thiện với quyên góp. Bạn bè, người nhà hỏi vẫn chém. Bán khá lắm, chuẩn bị nhập đợt hàng mới. Bọn nó nổ ở đâu chứ em biết tỏng, gặp em em hòi thẳng bọn mày lỗ bao nhiêu rồi. Gạt phắt tay làm bộ cho qua, ôi lỗ chục củ nhằm nhò gì, kinh doanh chuyện thành bại là bình thường.
Thế bọn mày biết nguyên nhân bán không được ở đâu không? Em quan tâm.
Chắc tại gụi tao chưa cố gắng đủ, nhập đợt mới này về, mẫu mã mới hơn, đẹp hơn chắc bán được.
Đấy các bác ạ, lỗ mà bảo bình thường, khinh tiền đến thế chả trách làm sai ở đâu cũng chả biết. Em sợ cái thái độ làm thử là vì thế.
Tháng thư hai, mọi chuyện có vẻ còn tệ hơn, anh em bạn bè đã chào hết rồi, họ ủng hộ hết rồi, ai đâu mà mua giúp nữa. FB lập cả chục Nick, ngày đăng vài chục cái nội dung bán hàng rồi ngồi vò võ canh tin nhắn, cmt của khách như Tô thị chờ chồng,suốt sáng rồi đến tối,hết ngày này qua tới ngày khác... Soi FB Chỉ thấy bọn bán hàng khác đăng bài với lại ib chào hàng.
Cứ đầu tháng nhập hàng thì cuối tháng lại vác cái loa, cắm cái biển XỔ RẺ 39k/ cái. Mua 60k, bans 39k, được vài bà ham đồ rẻ vào lựa, vừa lựa vừa ép giá, có khi cả 15 k cũng bán, không bán làm rẻ lau à, gỡ đồng nào hay đồng ấy. Lại lỗ sặc máu.
Hai tháng với cái sự nghiệp buôn bán tưởng sẽ đưa cuộc đời sang một trang mới ai ngờ đâu thất bại nặng quá, ê chề quá.
Lần này có vẻ đã bớt được chút hung hăng và sĩ diện, bọn nó chịu lăng nghe hơn, có lẽ tại cạn sạch tiền rồi nên biết quý đồng tiền hơn.
Là bạn bè, em chả dấu gì tụi nó, dốc hết lòng mà nói, mong tụi no làm lại và sẽ cải thiện được.
Sau hai bữa hướng dẫn, tụi nó thấy có lý nên về làm thử, mất gần tháng áp dụng thì bắt đầu có khách hàng. Dạo này gần tết thấy bảo đơn vào đều đều rồi. Em cũng mừng cho tụi nó.
Các bác muốn biết tụi nó đã làm gì để cải thiện tình hình không?
Trước hết em bắt tụi nó bỏ cái kiểu suy nghĩ LÀM THỬ đi, vì làm thử không thể có quyết tâm, không có mục tiêu rõ ràng.
Sau đó là hiểu đúng về kinh doanh, kinh doanh chứ không phải buôn bán, cách tụi nó làm là buôn bán, vì là buôn bán nên mua chỗ này, bán chỗ khác, chả có một kế hoạch gì cả. Mà buôn bán chỉ tính chuyện ăn sổi thôi.
Thôi dài dòng quá rồi, phần sau em sẽ viết cụ thể cách tụi nó áp dụng nhé.
Tái bút:
Nếu xác định làm thử tốt nhất đừng làm, vì vừa mất công, vừa mất của mà chẳng ra cái trò trống gì. ĐỪNG SỐNG THỬ hãy SỐNG THẬT
Vịt tri kỷ thành viên khởi nghiệp Việt Nam

Không có nhận xét nào