CÓ NHỮNG NGƯỜI CHẾT LÂM SÀNG Ở TUỔI 20 NHƯNG 75 TUỔI MỚI ĐƯỢC MANG ĐI CHÔN - Blog Trần Hiếu - Mãi mãi tinh thần phụng sự

Header Ads

CÓ NHỮNG NGƯỜI CHẾT LÂM SÀNG Ở TUỔI 20 NHƯNG 75 TUỔI MỚI ĐƯỢC MANG ĐI CHÔN

Khoảng ngoài 20 trở đi cực kỳ dễ “chết lâm sàng” nhưng không phải ai cũng nhận ra.
Bạn biết không, việc bạn vẫn còn đi học và được bố mẹ nuôi thật may mắn. Vì khi ấy, cuộc sống đối với bạn rất đơn giản với việc ngày ngày đi học ở trường, tối về làm bài, cơm nước gia đình, đi chơi với gấu…Niềm vui đến từ dăm ba người bạn thân cùng lớp, những địa điểm sang chảnh đẹp đẽ, bộ quần áo hợp mốt, điện thoại “hịn”, phim Hàn Quốc có trai long lanh hay tiền tiêu ngày mai mới hết…
chết


Nhưng một ngày, bạn bỗng thấy những thứ ấy không đủ làm cho mình thấy vui. Bạn thấy mình lạc lõng giữa 7 tỉ người này.
Luôn thấy cô đơn ngay cả khi có bạn bè và thậm chí là người yêu bên cạnh. Vật chất vẫn tồn tại xung quanh, cơm áo gạo tiền vẫn bày đủ trước mặt thế mà cảm xúc chỉ gói gọn trong chỉ một từ “CHÁN”!
Thỉng thoảng cái chán sẽ được tạm “ẨN” bởi sự quan tâm từ những tác động bên ngoài như: gia đình, bạn bè, người yêu hoặc thậm chí là một món tiền hời kha khá đột xuất có được.
Không là gì đâu, tin tôi đi, một thời gian sau bạn vẫn thấy chán.
Chưa tin à, bắt mạch thử nhé!
Chết lâm sàng – những biểu hiện:
- Luôn luôn thấy cuộc sống tẻ nhạt và nhàm chán.
- Nghe nhạc nhiều hơn và chủ yếu là các bài hát có tiết tấu chậm hoặc nhạc không lời.
- Ngày ngày lặp đi lặp lại những công việc giống hệt nhau như một cỗ máy và không hề làm nó với sự hứng thú nào.
- Đã lâu không có thêm những kiến thức mới và muốn tự học cái gì đó.
- Tìm cách thoát ly khỏi công việc và cuộc sống hiện tại bằng cách liên tục đi du lịch đâu đó, và khi đến những nơi mới thấy rất hào hứng nhưng lại sợ rồi tụt cảm xúc khi trở về.
- Mua những thứ không thực sự thích dù chả biết nó dùng cho việc gì.
- Tần suất ngồi café một mình tăng dần đều.
- Hay gây gổ với người yêu.
- Thường xuyên tụ tập với bạn bè dù thấy cũng chả vui mấy.
- Cái gì cũng muốn nhưng chẳng biết mình thực sự muốn gì.
- Không trả lời được câu hỏi : “Ước mơ của mày là gì”.
- Tính rất cả nể, tháng ba cũng ừ mà tháng tư cũng gật.
- Thiếu tự tin khi làm các công việc đòi hỏi năng lực thực sự tại công sở, văn phòng.
- Ngại đi nộp hồ sơ xin việc và phỏng vấn ở nhiều nơi để thử sức.
- Thường xuyên nghĩ : “Kệ, thế nào cũng được, mai tính”!
chết
BẠN CÒN QUÁ TRẺ ĐẾN “CHẾT” SỚM NHƯ VẬY…
Đời sống có một lần thôi mà, thử nghĩ khác đi…
Bạn chưa xác định được mình là ai? Mình có ước mơ là gì? Cái gì mình thực sự cần? Làm sao để thực hiện được những điều mình mong muốn? Có quá nhiều nỗi sợ trong cái tâm tưởng này và bạn không muốn mạo hiểm!
Bạn đang có một công việc với thu nhập ổn định, gia đình xin cho một cái “nghiệp”bằng cách tỳ vào các mối quan hệ hay học một trường Đại học kha khá mà chắc là sau khi ra trường sẽ có “chân”. Túi lúc nào cũng có tiền dù chả nhiều, đủ ăn đủ chơi, thỉnh thoảng hứng lên phóng tay cho vài món hợp thời là chuyện khả thi…
Được, sống thế là an toàn đấy!
Vì…Chết rồi…kiểu gì chả được bảo hiểm….HAHA
Như thế có quá HÈN NHÁT không?
Nhưng, nếu xã hội cứ lắp ghép chồng chéo và sai vị trí như thế thì dân số có “đông” cũng không thể là “mạnh”. Cứ hiểu thế này này: giả sử bạn mê nấu ăn nhưng lại làm marketing, cô bạn giỏi làm đồ handmade thì đi đếm số liệu đo đạc ở đài khí tượng thủy văn vì đó là cơ quan nhà nước, nó bảo hành cho cuộc đời đến già với sổ hưu hàng tháng, ông anh trai thích nhạc nhẽo lắm nhưng bố mẹ xếp cho làm kế toán tinh tươm rồi….
Đấy, cọc cạch thế đấy. Bảo sao có những doanh nghiệp marketing làm ăn dở ẹc chuyên đi ăn cắp, a dua theo ý tưởng kinh doanh, quảng cáo của nước ngoài rồi bị kiện cho đẹp mặt. Hay những lần tivi báo nắng mà hôm sau đi chơi với bồ bị mưa – cay ! Và còn cả sổ sách của tổ chức nào đó cũng sẽ có sai số sòn sòn…rồi hỏng đâu vá đấy…mệt lắm.
(Tất cả những cái trên tôi chỉ ví dụ và ăn nói thái quá hài hước thôi nhé, đừng vin vào đấy mà kiện cáo lung tung).
Giờ làm gì, tôi muốn mình sống lại?
Người ta chỉ làm tốt những gì họ yêu thích và có khả năng đặc biệt trong lĩnh vực đó mà thôi.
Vứt bỏ cái suy nghĩ ngại thử thách, không dám sống với đam mê và điều mình thực sự cần đi!
Hãy “chống chết” cho kịp thời bằng cách ngồi nhìn nhận mình là ai? Mình làm điều gì tốt nhất? Công việc nào khiến mình có thể say mê và dốc lòng vì nó”.
Sự mất thăng bằng ở những năm tháng đầu tiên “va đời” của người trẻ đến từ 2 nguyên nhân: không lao động và không đang thực sự lao động. Hãy luôn nghĩ về thứ mình thực sự có thể mải miết làm nó hàng ngày và chắc chắn sẽ nở nụ cười khi nó có thành quả cho dù có phải đánh đổi nhiều công sức đến mấy.
sống
Có cả một thế giới bên trong mỗi người. Hãy làm thế giới của bạn trở nên tươi đẹp và sống động
Đừng sợ người khác nói bạn điên. Hãy cứ đi con đường mình muốn đi, sống cuộc sống mình muốn sống và đấm thùm thụp vào ngực vì ta “dám sống là chính mình”!
Cũng đừng lo ngay cả khi một ngày đẹp trời nào đó rất có thể bạn sẽ chẳng có một xu nào trong người vì đi theo tiếng gọi của “hoài bão”.
Bạn sẽ thất bại? Đương nhiên, đó mới là điều tốt! Chẳng ai thành công và không có các bài học nếu họ chưa từng thất bại cả. Thất bại thực sự là khi bạn bỏ cuộc.
Nếu vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho đam mê và hình ảnh mình trong tương lai, thì hãy trải nghiệm nhiều vào. Đừng từ chối bất cứ cơ hội nào để đi, đi nhiều nơi, làm nhiều việc, gặp gỡ nhiều người – bạn dần nhận ra mình trưởng thành và bỗng một lúc nào đấy cơ hội sẽ đến: bạn yêu thích một công việc mà trước đó bạn không thể tưởng tượng nổi có lúc mình sẽ thế này. Vì sao? Vì bạn chưa dám thử nó bao giờ.
Đừng chết!, bạn còn trẻ lắm, không bao giờ là quá muộn cả. Nếu cuộc đời như chiếc đồng hồ 24 múi giờ thì chúng ta mới chỉ đang là 6h sáng thôi. Bình minh sẽ rất đẹp khi bạn thức giấc đúng giờ, đừng ngủ vùi, sống mòn và giật mình khi tỉnh đã quá muộn. Người ta chỉ hối hận với những điều mình đã không làm…
Hãy “đi – làm – học – cảm” để sống một cuộc sống đúng nghĩa chứ không phải là “tồn tại”.
Chúc may mắn những người “sắp hồi sinh” ạ!
(Theo Tuduythehemoi)

Không có nhận xét nào