KHÔNG QUÁ KHÓ ĐỂ TRỞ NÊN VĨ ĐẠI. - Blog Trần Hiếu - Mãi mãi tinh thần phụng sự

Header Ads

KHÔNG QUÁ KHÓ ĐỂ TRỞ NÊN VĨ ĐẠI.

Tôi từng đăng status “Nhìn một chiếc xe buýt cũng có thể biến bạn trở thành một người vĩ đại” có hẳn hơn 200 bạn bấm likes.


Nhưng chắc chỉ có… 0% trong số đó hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói hại não này!
Status được “viết vội” ngay khi tôi đang ngồi co ro phía sau bác xe ôm trên đường Kim Mã. Chỗ mà tôi vừa “chạm trán” với một chiếc xe buýt đông nghẹt khách.
Thật khủng khiếp!
Số lượng khách (mà đa phần là sinh viên và những người nghèo – tôi đoán thế) đông tới mức có cảm giác làm chiếc xe nghiêng ngả như sắp đổ nhào xuống đất.
Và rồi tôi bắt gặp ánh mắt của một bạn sinh viên, người đang áp má vào cửa kiếng giữa tiết trời lạnh giá. Bạn ấy ngắm dòng đời qua lại một cách đầy cưỡng ép bên cạnh những xô đẩy nháo nhào ở xung quanh.
“Khi nào mình sẽ có đủ tiền để mua một chiếc xe honda và bon bon trên đường như dòng người ngược xuôi ngoài kia nhỉ?”
“Không biết trời lạnh thế này, ba má ở quê có đủ áo ấm mặc chống rét hay không?”
“Phải cố gắng học giỏi để mai mốt thoát cảnh khốn khổ thế này”.
Tôi chẳng biết thực sự bạn ấy đã nghĩ gì, nhưng rõ ràng đó là một cái nhìn khắc khoải.
Còn cá nhân tôi thì nghĩ “mình có thể làm gì để chấm dứt những chuyến xe đầy “đau khổ” thế này?”.
Làm giàu, kiếm thật nhiều tiền rồi thành lập những tuyến xe buýt văn minh, phục vụ miễn phí sinh viên và người nghèo? Lập kế hoạch vận động chính sách, hay xin tài trợ từ các tổ chức Phi chính phủ để giáo dục văn hóa giao thông công cộng? Kêu gọi các doanh nghiệp thực hiện trách nhiệm xã hội và lấy kinh phí để thực hiện giảm tải cho các cung đường nóng?
Nhưng rồi rất nhanh chóng tôi gạt hết các suy nghĩ đó đi. Bởi vì tôi biết, mỗi người chỉ có thể và nên tập trung làm tốt một việc mà mình đã coi là sứ mệnh. Không thể cứ mãi đằm chìm và dằn vặt vì những đau khổ đầy rẫy xung quanh mình được.
Tôi đã có một sứ mệnh, đó là chia sẻ những phương cách để giúp mọi người có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và những người thân yêu. Nhờ đó mà họ có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn và đầy viên mãn.
Nhưng nếu một “ai-đó” khác, cũng nhìn vào những chiếc xe buýt “nghiêng ngả ở trên đường, rồi “vác tù và lên” để vơ vào làm trách nhiệm của bản thân, hạ quyết tâm thực hiện nó đến cùng. Chắc hẳn “ai-đó” đấy sẽ trở thành một người vĩ đại.
Ngày đó, khi tham gia quay talkshow Bản Lĩnh Trẻ cho các bạn ở Tiin.vn, tôi “hỏi ngược” lại MC một câu kinh điển mà tôi đã hỏi 270 bạn tham gia Offline BrandME ở Sài Gòn và Hà Nội, rằng “bạn xuống trái đất để làm gì?”. Bạn MC bối rối và trả lời rằng “để thực hiện những gì mình thích”.
Nhiều người nghĩ thế, và nhiều người sẽ trả lời như thế.
Nhưng chỉ thế thôi thế chúng ta vẫn còn nghĩ đến bản thân nhiều quá. Đó là một mục tiêu cá nhân, chứ chưa thể coi là sứ mệnh.
Biết cách thiết lập các mục tiêu cá nhân đúng đắn, bạn có thể coi như đã “thành công”. Nhưng biết cách thiết lập các sứ mệnh hướng tới việc cung cấp giá trị cho cộng đồng xung quanh, để giải quyết một vấn đề nào đó cho xã hội, mang tới hạnh phúc cho nhiều người khác ở xung quanh, thì bạn mới thực sự “thành nhân”.
Ở một quốc gia mà nhìn đâu cũng thấy khổ đau, bất công và nghèo đói như tại Việt Nam, thì lý ra sẽ phải có nhiều người “thành nhân” lắm. Chỉ tiếc là, còn quá ít người có thói quen ngắm nhìn những chiếc xe buýt đang gồng mình chạy nghiêng chạy ngả ở khắp mọi nơi.

Nguồn: blog nguyễn ngọc long

Không có nhận xét nào