NẾU PHẢI CHIA TAY FACEBOOK
Nếu một ngày Facebook bị "tống cổ" khỏi Việt Nam. Thì chuyện gì sảy ra??
Cũng chả sao, ông cha chúng ta từng sống bao đời nay chả có facebook, zalo hay Google. Vậy mà Có chết ai đâu, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn kiếm tiền, vẫn sinh con đẻ cái... Nói chung là vãn sống tốt. Vậy mà mấy ngày qua, nghe đâu có dự luật gì mới của gì gì đó có thể khiến Facebook, Google cuốn gói khỏi Việt Nam làm dân tình cứ xôn xai, nhốn nháo. Rõ thật, thiên hạ loạn hết rồi.
Nếu khoảng một năm trước mà nghe tin này, chắc tôi sẽ phản ứng như vậy, tôi sẽ còn mừng và muốn Fb "biến" càng nhanh càng tốt để tôi được dịp nhìn mấy thằng bạn tôi vật vã, đau khổ. Vì tụi nó từng dám chê tôi cổ hủ, lạc hậu, ông già Khốt Tơ Bít khi không chịu dùng Fb
Ấy vậy mà chỉ sau một năm, giờ đây khi nghe tin đó, với tôi thật là chuyện " kinh thiên động địa".
Tôi từng sống một thời gian dài ko fb, Với tôi lúc đó fb thật nhảm nhí, tốn thời gian và chỉ dành cho đám " sửu nhi".
Thấy tụi nó lúc nào cũng kè kè smart phone tôi nóng mắt, có đứa nghiện fb nặng, một ngày không biết bao nhiêu lần lướt fb
Lúc đó tôi nghĩ bọn này bị hâm vì fb rồi, tôi tìm đủ mọi bằng chứng trên mạng và ngoài đời về tác hại của fb và tìm các khuyên can tụi nó giảm bớt lại. Nào là dùng fb nhiều bị lệ thuộc, nào là quen sống ảo quên đời thực, nào là mất cân bằng cuộc sống...
Một phần những gì tôi nói cũng có phần đúng, nhưng tại sao lại không lay chuyển được tụi nó nhỉ. Có lẽ mình sẽ dùng thử để tìm xem thứ gì lôi cuốn con người đến thế, thứ gì gây nghiện nhiều người đến thế.
Và tôi bắt đầu tham gia fb một cách sau sắc hơn,...
Vài ngày đầu cũng chỉ kết bạn, lên đọc các stt, ôi nhiều cái nhảm nhí, không đầu không đít. Vậy mà cũng đăng. Tôi cứ thế quan sát thế giới fb bằng ánh mắt của một kẻ đầy định kiến và những phán xét... Tôi cứ như vậy một thời gian, không like, không cmt ai cả, lẳng lẳng như một kẻ vô hình trong cái thế giới đông đúc, thị phi đó. Mặc dù nhiều lần muốn nóng con mắt vì những câu cmt chẳng ra làm sao, cũng muốn nhảy vào tranh luận cho ra nhẽ. Hay khi được đọc những dòng chia sẻ bổ ích cũng muôn like hay cmt một câu cảm ơn chân tình. Ấy vậy mà lại thôi, một thái độ của kẻ bề trên, tỏ vẻ ta đây " cóc thèm" để ý tụi bay.
Mất đâu vài tháng tôi, tôi vẫn chẳng thấy có gì thú vị lắm với cô bạn Fb này, nhưng đã hình thành dần thói quen lướt Fb ngày đôi ba lần. Đám bạn tôi bảo: chơi Fb như mày thì chơi làm gì. Ra đường gặp nhau phải biết chào một tiếng, lên Fb gặp nhau cũng phải được câu "Hi". Thấy hay thì khen, dở thì thôi. Ở ngoài đời ai khen mày có thích không? Phải có thái độ sống rõ ràng chứ.
Ngẫm cũng phải. Và tôi bắt đầu học cách like dạo, cmt dại theo cách chỉ của tụi nó. Sau nhiều lần như vậy, tôi bắt đầu được mọi người chú ý và mời kêta bạn, cũng thấy vui, vui hơn khi những câu cmt của mìn được nhiều người " thít" và " cơm min" lại.
Cho đến một bữa, tôi quyêt định quăng một stt lên, để xem độ " phê" từ những cái like đó thế nào. Và cái stt đầu tiên của tôi bắt đầu nhận được những cái like đầu tiên. ồ cảm giác thật lạ, giống như có người thật khen và vói thích những gì mình làm. Một cảm giác khoan khoái, phấn chấn, ồ mề lý.. mê ly.
Và rồi chỉ vỏn vẹn vài tháng tôi yêu fb lúc nào không hay. Yêu đến mức muốn kết hôn với fb, chúng tôi như hình với bóng. Không yêu sao được. chúng ta đã dành nhiều tình cảm cho fb rồi, chúng ta quen với việc ăn có fb, ngủ có fb, tất tần tật mọi thứ đều có fb rồi. Thậm chí bạn còn dành thời gian cho fb nhiều hơn cả một nửa của bạn. Fb bước vào đời bạn mang lại cho bạn quá nhiều cảm xúc, trong một cuộc sống quá tẻ nhạt trước kia của bạn, mọi niềm vui, nỗi buồn của bạn đều đã có fb lắng nghe, đã có fb giải toả...
Rồi fb mang tới cho bạn nhiều cơ hội hơn trong cuộc sống, nhờ fb mà bạn biết đến cả thế giới, và thế giới cũng biết đến bạn, nhờ fb mà bạn có nhiều bạn bè, ngay cả khi bạn là người nhút nhát nhất. Fb còn mang đến rất nhiều cơ hội kiếm tiền, biết bao người trở nên giàu có, và cả một sự nghiệp kinh doanh nhờ fb.
Bạn biết không từng cái "like", cái comment đều tạo cho tôi cảm xúc thật lạ, mỗi lần đăng bài, tôi ngồi chờ đợi, rình rập, hồi hộp, chút chút lại lôi điện thoại ra coi có ai like hay comment gì không. Dù để đt xa cả trăm mét mắt lôi vẫn liếc, tai tôi vẫn hóng, hễ đèn điện thoại loé sáng, hay tiếng chuông tin nhắn là tôi nhào tới bất kể lúc đó làm gì. Cảm giác đó thật thú vị
Rồi quên ăn, quên ngủ vì fb, thức khuya vì fb, điều mà tôi ít khi làm trừ khi tám với vợ, và mỗi buổi sáng mở mắt, điều đầu tiên là vơ lấy cái điện thoại xem có ai like hay cmt cho mình không.
Thậm chí tôi còn đếm xem bài của mình được bao nhiêu like, bao nhiêu commet như thể đếm tiền vậy, dù hôm đó làm ăn không vào cầu, có nhiều like và cmt là đời vẫn vui như tết. Nhưng có bữa " thống kê" chỉ được vài cái like lèo tèo, cảm giác buồn man mác, muốn " hờn" cả thế giới.
Tôi đã từng nghĩ tới một viễn cảnh nếu một ngày tôi đăng bài và sẽ không còn ai like hay comment, không biết lúc đó mình sẽ thế nào nhỉ. Cảm giác cô độc của một kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ, quay lưng. Ôi chỉ còn nước muốn tự kỷ.
Vậy mà chỉ mới hôm qua, nghe mấy thăng bạn bắn tin cho nhau thông tin hãi hùng đó. Rằng: Fb và Google có thể rời khỏi Việt Nam. Nó làm tôi choáng váng mất mười lăm giây mới hoàn hồn. Ôi ngang trái quá, phi lý quá, đau khổ quá.
Mấy ngày vừa rồi tôi vẫn "nín thở" theo dõi sát vụ này. Vẫn chưa có thông tin chính thưc nào được công bô. Dù chưa biết thực hư thế nào nhưng Nếu tình huống xấu nhất này sảy ra, với bạn nó sẽ giống với điều gì nhỉ?
Nó có giống như việc người bạn quyết định " trao thân, gửi phận" đột ngột đòi chia tay không nhỉ, có choáng váng, trao đảo, hụt hẫng???
Hay nó giống như việc bạn bỗng nhiên bị mất đi một khối tài sản mà bạn đã tích góp, bòn mót bao nhiêu năm qua???
Có lẽ là cả hai bạn nhỉ! Vì chúng ta đã lỡ yêu fb rồi, tình yêu ấy chắc cũng sâu đậm lắm và fb còn đang nắm giữ cả một số tài sản lớn của bạn, nào là bạn bè, khách hàng, cơ hội giao thương nữa, học hỏi...
Vậy mà đùng một cái cả tình yêu và tài sản của bạn bị lấy đi ngay trước mũi bạn. Bạn sẽ sống chuỗi ngày tiếp theo thế nào đây?
Vậy mà đùng một cái cả tình yêu và tài sản của bạn bị lấy đi ngay trước mũi bạn. Bạn sẽ sống chuỗi ngày tiếp theo thế nào đây?
Tất nhiên rồi chúng ta cũng phải sống thôi, rồi chúng ta cũng phải có thói quen mới, có cuộc sống khác. Thế nhưng nỗi đau đoa sẽ rất lâu mới khoả lấp nổi vì fb đã ăn sâu, bám dẽ trong tiềm thức của mọi người. Bạn đã dành hẳn một ngăn to đùng trong trái tim cho nó. Làm sao có ai đủ xứng đáng thay thế Fb trong lòng bạn. " Nobody like Fb".
Đấy là còn chưa kể Việc kinh doanh đình đốn, nỗi đau từ việc mất của cũng chả kém nỗi đau thất tình. " đòng tiền đi liền khúc ruột" ,lấy tiền của bạn có khác nào đang cắt từng khúc ruột bạn đâu.
Rồi bạn sẽ phải làm gì với lô hàng mới nhập về còn đang chất đống trong kho?
Có lẽ bạn sẽ phải mất cả vài năm mới mặc hết đống đồ dự định cho buổi live stream bán hàng tối nay.
Hay phải phát yến mạch, bánh cốm, kẹo dừa, tương bần, mắm cá... Cho cả dòng họ mà vẫn chưa hết phân nửa.
Rồi thế giới của bạn lại thu bé lại như lòng bàn tay, vẫn công việc quen thuộc, vẫn những bộ mặt quen thuộc, rồi những cảm xúc lúc nắng lúc mưa của bạn biết bày tỏ với ai. Chẳng còn like, chẳng còn cmt. Đời bạn sẽ lại tẻ nhạt và buồn chán lắm đây.
Ôi nghĩ tới chuyện đó mà tan nát cả cõi lòng, niềm vui và hạnh phúc sao mà mong manh thế. Biết làm sao bây giờ. Mong rằng sẽ không có điều đó sảy ra. Bạn của tôi nhỉ.
Vịt tri kỷ - thành viên khởi nghiệp Việt Nam
Post a Comment