LIỀU THUỐC CHO SỰ TỰ TIN
LIỀU 2: Tự Tin Trong Bán Hàng
Bạn có nhớ cảm xúc lần đâu tiên khi bạn bán hàng, có giống cảm xúc lần đầu khi bạn đứng trước người ấy tỏ tình, hay là hàng ngàn lần đầu tiên cho mọi việc bạn trải qua trong đời.
Phải chăng đây là trạng thái mà bạn từng rơi vào khi tiếp xúc với đám đông hay khách hàng ?
Mắt bạn mờ đi, tai bạn ù ù, cơ mặt căng cứng, tim đập nhanh hơn, hơi thở nông và gấp gáp, chân tay run rẩy như người nghiện thiếu Rượu. Bạn bắt đầu luống cuống, nói năng lắp bắp, không nhớ mình định nói gì dù đã chuẩn bị rất kỹ.
Mắt bạn mờ đi, tai bạn ù ù, cơ mặt căng cứng, tim đập nhanh hơn, hơi thở nông và gấp gáp, chân tay run rẩy như người nghiện thiếu Rượu. Bạn bắt đầu luống cuống, nói năng lắp bắp, không nhớ mình định nói gì dù đã chuẩn bị rất kỹ.
Bạn có bị căng thẳng tới mức đó chưa? Nếu bạn chưa đến mức này thì bạn còn can đảm hơn tôi nhiều vì đó là điều tôi trải qua thường xuyên suốt từ năm thứ ba đại học khi phải đi bán báo để trau rồi kinh nghiệm và chỉ chấm dứt được chuyện này khi tôi 27 tuổi.
Bạn không biết tôi đã khốn khổ với những cảm xúc đó thế nào đâu, trước khi đi gặp khách hàng cả tiếng tôi đã "chuyển dạ", bao tử bắt đầu lâm dâm đau, và sau đó là buồn nôn. Tôi bắt đầu nản về bản thân mình, dù đã rất cố gắng và rất nhiều lời động Viên, chia sẻ. Nhưng vẫn đâu vào đấy
Cho đến mãi năm 26 tuổi sau quá nhiều lần thất bại trong cả khởi nghiệp và đi làm công tôi mới nghiêm túc nhìn lại bản thân, cũng là sau sự việc bị " ăn chửi" mà tôi đã từng kể. Tôi thật sự quyết tâm thay đổi đời mình, tôi phải biết bán hàng để một ngày còn khởi nghiệp lại.
Hy vọng đầu tiên le lói khi tôi tìm hiểu được rằng thiếu tự tin trong giao tiếp và bán hàng không phải là căn bệnh của riêng tôi. Mà của tất cả mọi người. Khoa học đã chứng minh rằng về cơ bản chúng ta có bộ não như nhau. Cũng gồm phần não người và hai phàn não còn lại là chứng tích của tổ tiên 10 triệu năm trước của con người là não Động vật có vú và não Bò Sát. Phần não Bò sát trở nên vô cùng nhạy cảm khi chúng ta bước khỏi vùng an toàn. Động vật bò sát khi gặp nguy hiểm chúng sẽ tự vệ bằng cách trốn chạy hoặc giả chết. Việc bạn co mình lại chính là biểu hiện của một sụ trốn chạy.
Vì thế Ngay khi bạn có dấu hiệu nguy hiểm, phần não này sẽ tự động kích hoạt các dây thần kinh tự vệ, các hooc môn đặc biệt là Adrenaline sẽ khiến tim bạn đập nhanh hơn và chuẩn bị hoạt động trống trả. No sảy ra với tất cả chúng ta một cách tự nhiên, bản năng.
Tuy nhiên điều làm tôi suy nghĩ nhiều hơn là nếu khoa học đã chúng minh được cơ chế bộ não con người vận hành giống nhau trước nỗi sợ thì điều đó phải là đúng. vậy Tại Sao vẫn có rất nhiều người có phong thái, dáng vẻ tự tin thế? Họ tự tin giao tiếp, tự tin hát hò, tự tin diễn thuyết. Bạn nhìn phong thái của những nhà lãnh đạo hay những chính khách không? Họ tự tin diễn thuyết trước hàng ngàn người, với hàng chục máy quay đang chĩa vào họ. Cứ như thể họ coi mọi người như " rơm như rác, còn mình như Các Mác, Lê nin.
Quả thực tôi ngưỡng mộ họ vô cùng, tôi mê mẩn cái phong thái đó và luôn tự hỏi sao mình không làm được. À đến lúc tôi biết được điều khoa học nói về phản ứng của nõ Bò sát tôi đã biết cách đặt ngược lại câu hỏi thành: Vì sao họ lại có thể tự tin đến thê? Phải chăng họ có những phương Pháp rèn luyện đặc biệt mà mình không biết. Với suy nghĩ đó, tôi quyết tâm làm cho ra nhẽ.
Và tôi bắt đầu bằng việc lục tung tất cả các hiệu sách để mua sách về nghiên cứu, bất kỳ cuốn sác nào có kèm hai chữ " tự tin" dù không biết bên trong viết gì tôi cũng ôm về. Đủ các loại sách sách tâm lý, sách phát triển bản thân, sác rèn luyện tinh thần, sach chia sẻ của người thành đạt... Phải nói tôi học được rất nhiều bài học quý từ những cuốn sách đó và tôi bắt đầu ứng dụng.
Bạn không hình dung được đâu, hồi đó trong phòng ngủ ,phòng làm việc, cuốn sổ tay,... Đều có dấu tích của các câu xác quyết: tôi phải thành công, tôi phải tự tin, tôi rất can đảm, tôi sẽ chiến thắng nỗi sợ... Và sau vài tháng cũng đã có những tiến triển, ít nhất là vẻ ngoài, mặt tôi không còn bị đơ nữa, tôi không còn lóng ngóng nữa khi phải tiếp xúc khách hàng.
Nhưng vẫn còn những biểu hiện bên ngoài tố cáo tôi đang che dấu sự thiếu tự tin, rằng bên trong tôi vân còn run sợ. Bằng chưng là toi vẫn buồn nôn trước khi đi gặp khách hàng, bằng chứng là tôi vẫn sợ khách hàng sẽ bắt bẻ hay phản biện lại mình. Tôi luôn cầu mong chỉ sau vài câu mở đầu, khách hàng sẽ đồng ý, và kết thúc ngay thương vụ. khi đó tôi đứng lên, chạy ngay vào nhà vệ sinh để "xả vai", chứ cứ phải gồng mình lên trước khách hàng đúng là cực hình. Đầu óc tôi cứ trộn rộn đủ thứ khiến tôi càng hoang mang và không thể tập trung.
Tôi tiếp tục lên dây cót tinh thần cho mình theo cách đó một thời gian thì lại đổ gục vì quá căng thẳng. Tất cả những câu hỏi tại sao? Tại sao? Tại sao. Cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi. Liệu những cuốn sách đó sai hay cách áp dụng của tôi sai.
Cũng may lần này với quyết tâm chưa từng có của một thằng thất bại lia chia mong muốn thay đổi vận mệnh, tôi đã cố gắng để tìm cho ra lời giải cho bài toán của mình.
Điều buồn cười là lời giải đó lại không đến từ những cuốn sách hay những đồng nghiệp, nó tới từ một bộ phim có tên Jerry maguime do thần tượng của tôi Tom Cruise đóng. Đó là cuộc cạnh tranh giữa những người làm quản lý thể thao và khách hàng của họ là những vận động Viên thể thao hàng đầu. Những người giàu có với cái tôi vĩ đại, thật khó để tiếp xúc và làm việc được với những người như thế.
Mục đích của các nhà quản lý thể thao là bằng mọi các có được chữ ký của các vận động viên càng nhiều càng tốt. Nhưng khi có nhiều khách hàng, những tay quản lý này đã không thể chăm sóc được họ, Một nghĩa vụ mà họ phải làm. Người nhận thức được điều này và quyết tâm thay đổi nó để được chuyên tâm chăm sóc tốt nhất cho khách hàng của mình đó là Jerry. Suốt chiều dài của bộ phim tôi học được bài học vô cùng quan trong làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi về bán hàng hay trong xây dựng bất cứ một mối quan hệ nào đó là: ĐỪNG TÌM CÁCH BÁN HÀNG CHO HỌ MÀ HÃY BẰNG MỌI CÁCH GIÚP ĐỠ HỌ.
Và đây là điều tôi luôn thiếu trong khi tôi đi làm công cũng như tôi khởi nghiệp. Một thứ tư duy vô cùng mới mẻ, lạ lẫm.
Và vì thế những phương Pháp tôi áp dụng để đối mặt với khách hàng, tìm cách bán và chốt đơn hàng vì vậy tôi rất sợ khách hàng phàn nàn, bắt bẻ về sản phẩm hay so sánh với sản phẩm khác hay than phiền về giá hay phản biện hiểu biết của mình về sản phẩm. Tôi chỉ che mắt mọi người được bằng vẻ ngoài nhưng bên trong tôi sợ bị bắt thóp như kẻ trộm. Đấy là lý do tất cả những phương Pháp tuyệt vời lại vô hiệu với tôi. Nỗi sợ lớn nhất vẫn là khách hàng sẽ bóc mẽ được sự tự tin giả tạo của tôi.
Nhìn thành quả cuối cùng mà anh chàng Jerry có được là sự yêu quý, trân trọng và tin tưởng mà gia đình VĐV dành cho anh, nhìn cái ôm thắm thiết của hai người và câu nói đố kỵ của những tay quản lý khác : sao chúng ta không thể có mối quan hệ kiểu đó với khách hàng. Tôi đã ngộ ra thứ mà mình đang thiếu.
Đến đây phần nào Tôi đã hiểu được cảm xúc mà Tố Hữu từng nhắc tới trong câu thơ:
"Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chiếu qua tim"
"Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chiếu qua tim"
Khi bạn ngộ ra một điều giá trị, bạn cảm tưởng như một người đã bao ngày phải bước đi trong đường hầm hun hút bỗng nhìn thấy le lói một tia sáng phía cuối đường hầm. Hy vọng lớn lao về Một cuộc sống mới, một chân trời mới đã mở ra.
Tôi cũng đã tìm ra một thứ triết lý cho việc kinh doanh của mình. Và tôi biết đó là ánh mặt trời sẽ soi sáng con đường tôi đi.
Và dần dần, tôi tích lũy thêm được kinh nghiệm từ sếp, từ bạn bè, từ những cuốn sách và cả những người thày tôi từng hoc. Tôi đã rút ra một quy trình cho mình khi xây dựng bán hàng
Đó là: Tư duy đúng, phương Pháp đúng và kiên trì rèn luyện.
Và với tư duy đúng tôi đã hiểu được ba vấn đề mấu chốt và điều đó giúp mối quan hệ của tôi với khách hàng trở nên thật đặc biệt.
Xin giữ lại bí mật đó cho bài viết sau nhé. Bạn của tôi.
Vịt tri kỷ - thành viên khởi nghiệp Việt Nam
Post a Comment