ĐỂ KHÔNG NỢ CUỘC ĐỜI NHỮNG ƯỚC MƠ - Blog Trần Hiếu - Mãi mãi tinh thần phụng sự

Header Ads

ĐỂ KHÔNG NỢ CUỘC ĐỜI NHỮNG ƯỚC MƠ

Trong hình ảnh có thể có: bầu trời

Khởi nghiệp với tớ không đao to búa lớn như cách mà mấy ông lắm văn nhiều chữ ngồi cắt nghĩa, rồi tranh luận,rồi bắt bẻ... Tớ không được " hủ nho" như thế nên Hai từ KHỞI NGHIÊP với tớ được hiểu một cách đơn giản dám đứng lên để tự xây dựng cho mình một sự nghiệp mà ở đó mình làm chủ công việc, làm chủ thời gian và quan trọng hơn mình làm chủ cuộc mình.
Và cũng bởi suy nghĩ đơn giản nên động lực để tớ bước ra khỏi môi trường làm công để chân ướt chân ráo bước ra đời, cũng bình thường không kém. Tớ KHÔNG MUỐN NỢ CUỘC ĐỜI NHỮNG ƯỚC MƠ.
Tớ có một vài ước mơ, những ước mơ đó theo tớ từ thời còn học sinh, sinh Viên: đó là được làm điều mình thích,được đến nơi mình muốn và được làm chủ một công việc kinh doanh gì đó. và trong suốt những năm tháng đi làm công, kiếm tiền tưởng như ước mơ đó đã ngủ yên. Tớ sẽ an vị với công việc hiện tại và tạm hài lòng với những gì đang có với công việc đó mình đang có một vị trí tốt, thu nhập khá, có định hướng phát triển rõ ràng. Nhất là lúc mình đã bước vào tuổi " băm", cái tuổi mà sức ì đã nặng dần, cái tuổi mà bắt đầu sợ thay đổi vì sợ đã trễ, cái tuổi mà bắt đầu phải khoác lên vai cả đống trách nhiệm với vợ con, gia đình trong khi cha mẹ ngày một nhiều tuổi. Sức ép về nhu cầu tài chính ngày mọt tăng vì vậy vào tuổi này người ta thường chấp nhận sự ổn định.
Luôn luôn là sự đấu tranh, rằng xé giữa hai con người trong tớ. Một là an phận với cuộc sống và công việc hiên tại. Hàng tháng, lĩnh lương, có người cơn bưng nước rót, chắp tay sau đít đi lòng vòng,làm việc kiểu chỉ tay năm ngón. Hai là bước chân ra và tự làm tất cả, từ những cái nhỏ nhất như quét cái cửa tiệm, khoan cái lỗ bắt vít, vác cái mặt đi chào hàng từng người, đến cả giao hàng ti tỉ việc đều phải động tay. Nhưng đáng sợ hơn sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến sinh tồn thực sự: có khách thì sống, không có khách thì đói nhe răng. Một cảm tình cảnh mà dân làm công chẳng bao giờ phải lo nghĩ.
Cứ vậy mà sợ hãi và trì hoãn bao năm trời. Nhiều lúc thấy an lòng thế nhưng cứ như có điều gì đó thôi thúc, những giấc mơ tuổi trẻ vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tớ khổ tâm vô cùng. Có những dạo sự thôi thúc làm tớ khốn khổ, chỉ muốn bước chân đi, mỗi lần như vậy tớ lại phải dùng lý chí với những hứa hẹn vật chất trong tương lai để kìm lòng mình lại nào là nhạn hạ, nào là quyền lợi cá nhân và gia đình, nào là lương hưu... Để dằn lòng xuống.
Vậy mà những cám dỗ về vật chất về chuyện cơm Áo gạo tiền, về trách nhiệm cũng không đủ mạnh để giữ mình lại. Có lẽ đó là định mệnh, Và một ngày tớ một mực quyết tâm bước đi trước sự can gián,khuyên ngăn thậm chí cả doạ dẫm của gia đình,bạn bè. Ngày tớ đưa ra quyết định cuối cùng tớ đã tự nói với lòng mình: Đã được sinh ra trên đời sao lại không dám sống một lần.
Đấy là cách mà tớ quyết định cho khởi đầu một sự nghiệp của riêng mình.
--- Đó là lần đầu tiên tớ cảm thấy tớ đang sống một cuộc đời đúng nghĩa
--- Đó là lần đầu tiên tớ hiểu được cứ dám sống đi rồi bạn sẽ tìm ra sức mạnh và phương Pháp để tồn tại.
--- Và dù cuộc sống lúc đó hoàn toàn đảo lộn, vô vàn khó khăn nhưng tớ lại thấy mình trưởng thành hơn vì là lần đầu tiên dám chịu trách nhiệm cho mọi quyết định trong cuộc đời của mình.
Giờ dù những khó khăn còn nhiều nhưng tớ đang rất vui và mãn nguyện vì tớ KHÔNG CÒN NỢ CUỘC ĐỜI NHỮNG ƯỚC MƠ nữa.
Vài lời tâm sự nhân ngày cuối cùng của năm 2017. Sang năm 2018 Vịt tớ xin chúc tất cả ACE, bạn bè, những người đồng chí hướng một năm mới quyết thắng. 


Vịt tri kỷ - thành viên khởi nghiệp Việt Nam

Không có nhận xét nào